Thursday, December 30, 2021

10 vấn đề đáng nhớ của Việt Nam năm 2021


1./ Đại dịch với số người chết tại Việt Nam đã hơn 31,000 người. Trong đó phần lớn là dân miền Nam Việt Nam. Tuy nhiên, theo cách tính của nhiều tổ chức quốc tế, con số này nếu tính đúng theo hiện trạng y tế bất lực và các chính sách chống dịch không khoa học và duy ý chí của chính quyền, số người chết thực tế còn cao hơn nhiều.


2./ Lượng kiều hối đổ về Việt Nam, từ người Việt khắp nơi trên thế giới đã lập kỷ lục với hơn $18 tỷ. Đây là con số cao nhất từ trước đến nay. Theo World Bank, lượng kiều hối về Việt Nam năm nay chiếm 4.9% tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của cả nước.


3./ Yếu kém và bất nhất, thủ đoạn và bất minh…, đó là những từ mô tả về cách mà nhà nước CSVN hành động chống dịch COVID-19, từ vận động quỹ quyên góp mua vaccine từ người dân, cho đến việc lập trại cách ly và bỏ mặc người dân sống chết trong trại. Đó là chưa nói đến các gói cứu trợ được quảng bá ầm ĩ với cách phân bổ nhập nhèm nhưng không có quan chức chính quyền nào chính thức chịu trách nhiệm.


4./ Năm 2021 đánh dấu các cuộc bắt bớ và kết án tàn bạo của nhà cầm quyền CSVN. Nhiều người lên tiếng ôn hòa – dù chỉ là những nông dân cho đến trí thức đô thị – đều bị chụp mũ với những điều luật bị cả thế giới lên án như điều 117, 331… Năm 2021 cũng là năm mà nhà cầm quyền CSVN tập trung kết liễu các cá nhân tranh đấu cũng như các tổ chức cuối cùng đang hoạt động công khai ở Việt Nam để hoàn tất tiến trình xây dựng chế độ độc tài toàn trị núp bóng xã hội cởi mở vì kinh tế.


5./ Bóng đá Việt Nam sau năm 1975 lần đầu tiên đã trở lại đấu trường quốc tế với phong độ cao, lọt vào vòng loại thứ ba World Cup 2022. Sự xuất hiện của một lớp cầu thủ trẻ với sự dẫn dắt của huấn luyện viên Hàn Quốc Park Hang-seo đã làm nức lòng người yêu thể thao Việt Nam. Bên cạnh sự vượt trội của bóng đá, cũng là sự phát sinh của việc chính trị hóa bóng đá, đẩy chủ nghĩa dân tộc vào đường chạy của ý thức hệ xã hội chủ nghĩa gây bất mãn cho không ít người theo dõi.


6./ Tình trạng bạo lực và băng nhóm trong hệ thống quân đội Việt Nam bị lộ diện với nhiều trường hợp quân nhân trẻ bị tra tấn đến chết trong cách trại huấn luyện. Hầu hết sự vụ được che chắn bởi nhiều cơ quan chính quyền, ép gia đình nạn nhân phải im lặng hoặc chấp nhận trong tủi nhục. Cũng như các trường hợp người dân chết bất minh trong đồn công an, các thi thể đầy thương tích của các quân nhân trẻ luôn bị gán cho lý do là “tự chết”.


7./ Vụ Bộ trưởng Công an Tô Lâm với sự kiện “đớp thịt bò dát vàng” trở thành nỗi nhục nhã của cả chế độ nhưng hơn 800 tờ báo, truyền hình của nhà nước CSVN đều im bặt không hé nửa lời, dù câu chuyện đó trở thành câu chuyện đàm tiếu tầm quốc tế. Việc kiểm soát nghiêm ngặt này, cho thấy Tô Lâm và ngành công an đang là một loại chính quyền thứ hai, kiểm soát cả vận mệnh đất nước.


8./ Vụ án công ty Việt Á và giám đốc là Phan Quốc Việt nâng giá khống các bộ kit test COVID-19 và ăn chia với ngành, quan chức y tế là một vụ bê bối lớn khó tin trong hệ thống. Ngoài việc tha hóa của các cán bộ cộng sản, người ta nhìn thấy một hệ thống cầm quyền mục ruỗng và mê mãi vơ vét. Lớn hơn cả ý nghĩa tham nhũng, sự man rợ của kẻ có quyền trong việc chọn hưởng lợi và bỏ mặc dân tộc và đất nước trong đại dịch khốn đốn, đã cho thấy bộ mặt thật của một đảng cầm quyền.


9./ Sự kiện cầu Cà Mau có giá 54 tỷ đồng bị sập, đường sắt Cát Linh- Hà Đông có giá hơn 18,000 tỷ đồng vận hành trễ và chập chờn, cùng với nhiều vụ việc khác, cho thấy các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng ở Việt Nam thật ra chỉ là những sáng tạo ăn chia của giới chức cầm quyền theo giai đoạn. Tiền thuế của người dân Việt Nam bị bóc lột đến tận xương tủy chỉ để phục vụ những dự án bánh vẽ, làm giàu cho các gia đình quan chức và đảng viên, tạo nên một giai cấp khác trong xã hội luôn tự xưng là của giai cấp công nông.


10./ Bế tắc giáo dục toàn diện trong đợt dịch COVID-19. Suốt gần hai năm, từ 2020 cho đến hết năm 2021, Bộ Giáo dục CSVN vẫn không đưa ra được một đường hướng chung về giáo dục online, mà gần như phó mặc cho thầy cô giáo trong việc níu kéo học sinh. Ngoài việc các bất cập từ chương trình sách giáo khoa luôn bị đặt vấn đề, các chương trình dài và nặng đè trên vai tuổi thơ, giáo dục Việt Nam được nhìn thấy rõ chỉ có hai vai trò: nhồi sọ chính trị và tận thu giới phụ huynh.

Wednesday, December 29, 2021

NHỮNG GƯƠNG MẶT VIỆT NAM 2021

 


Con đường mà nhà tiên tri Moses đưa người Do Thái đến miền đất bình an chỉ có duy nhất một nguy nan rượt đuổi, đó là đạo quân điên cuồng của Ai Cập muốn sở hữu con người làm nô lệ; nhưng hành trình về lại quê nhà của hàng trăm ngàn người lao động nghèo khổ, những giọng nói khác nhau từ mọi miền đất Việt Nam thì gian nan hơn rất nhiều.

Ba lần chịu không nổi sự khó khăn, người lao động nghèo, lưu dân… đã phải rời bỏ Sài Gòn. Mỗi một lần ra đi, họ đều phải chịu đựng sự chỉ trích đầy ác ý của chính quyền. Mà thật ra, mục đích cuối cùng của những kẻ cầm quyền cũng không khác các lãnh đạo Pharaoh Ai Cập cách đây 1500 năm trước Công nguyên: Muốn duy trì một lực lượng lao động nô lệ để mọi thứ không suy sụp.

 

LẦN THỨ NHẤT, NGÀY 15 THÁNG TÁM

Bị giam lỏng trong các ngôi nhà chật hẹp, mọi thứ bế tắc vì không thấy một hứa hẹn thực thi nào về an sinh, trong khi tình hình dịch bệnh lan nhanh theo cách hô hoán của nhà nước, họ khăn gói lên đường. Các nhân vật như Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam hay Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thanh Long đều có những cảnh báo xám xịt về đại dịch, nhưng không đưa ra lời giải cụ thể nào. Hàng ngàn người khăn gói về quê, và bị luận điệu truyền thông gọi một cách khinh miệt là đám người “tự phát”, với sự mô tả như thể chuyện di chuyển về quê nhà của họ là một thú vui và một hành động lạc loài trong một xã hội tuyệt đối “sống và làm việc theo pháp luật”, chấp nhận sống và chết ở Sài Gòn, theo lệnh Đảng, Nhà nước. Báo chí truyền hình và lực lượng tuyên truyền viên đã đấu tố họ không ngừng.

LẦN THỨ HAI, NGÀY 15 THÁNG CHÍN

Trong vòng vây kẽm gai, quân đội rầm rập và chính sách phong tỏa như thiết quân luật, khiến người dân bị lùa vào các chốt chặn phạt tiền vô tội vạ, tịch thu tài sản, hàng đoàn người lại kéo nhau lên đường. Tiếng kêu khóc và uất ức của người dân xuất hiện khắp nơi trên YouTube, TikTok, Facebook… Đến đầu Tháng Mười, theo thống kê của báo chí Nhà nước, các cuộc chặn bắt, cố phạt cho được như để tạo ngân sách nuôi chính trùng trùng lớp lớp lực lượng kiểm tra – bắt đầu trở thành kiêu binh, dẫn đến chuyện chèn ép, lùng bắt, đánh đập người dân ở khắp nơi – đạt được con số 20 tỷ đồng (khoảng $880,530).

 


Ở Sài Gòn, con số thu đó không lớn. Nhưng nếu đối chiếu với cảnh những người lao động nghèo quỳ lạy và khóc cảm ơn khi được giảm tiền nhà, được cho thêm ít tiền trợ giúp, thì có thể hiểu trong tình cảnh khốn cùng đó, số thu tiền trên nước mắt và nỗi đau con người phải được tính bằng chỉ số của sự man rợ. Và người khốn khó bị dồn đẩy đến tận bùn đen, một lần nữa, vẫn bị chỉ trích bằng giọng điệu khinh miệt, bị gọi “những kẻ thiếu ý thức” trong đại dịch. Các gói hỗ trợ được tuyên bố ầm ĩ mà không có. Những người đói khổ vẫn mệt mỏi chờ đợi với những tiêu chuẩn xét duyệt đưa ra vào giờ cuối. Và khi phản ứng lại thì họ bị ghép tội phản động hoặc quấy rối trật tự công cộng.

LẦN THỨ BA, NGÀY 30 THÁNG CHÍN.

Lúc này con số người đổ về quê còn nhiều hơn hai đợt trước, bởi họ đã có đủ kinh nghiệm đau đớn và tươi mới về sự thật. Không đơn giản là những người đi tìm đường sống, họ giống như những kẻ vượt thoát khỏi nơi bị cầm tù, không chỉ bằng hàng rào kẽm gai phong tỏa mà còn bằng những ngôn ngữ mị dân, bằng tình thương đồng loại được tô hồng rực rỡ nhưng hoàn toàn vô nghĩa. Đó là lý do vì sao mà những cuộc xung đột ở các chốt chặn đã xảy ra. Đoàn người rùng rùng ra đi không khác gì như một cuộc xuống đường vì sự sống. Bất tín và phẫn nộ, vì không chỉ bấp bênh nơi đô thị, những kẻ khốn cùng tội nghiệp còn bị rượt đuổi và bị phạt vạ vô lý lẽ. Cạnh đó, họ còn phải bỏ tiền túi ra để phục vụ cho một chiến dịch xét nghiệm vô nghĩa, bị nạo tận đáy túi tiền vốn đã cạn thủng của mình.

Dĩ nhiên, như luôn luôn, sự uyển chuyển của ngành tuyên giáo và của những người lãnh đạo thật đáng nể. Lúc này họ dừng mọi ngôn ngữ xúc xiểm, miệt thị để đổi thành một tấm biểu ngữ nền đỏ chữ vàng “Trân trọng mời người lao động ở lại để giúp sức cho thành phố”. Đáp trả cho sự trân trọng muộn màng đó, 1.3 triệu người lao động đã tháo chạy về quê – nơi cùng cực nhất mà từ đó họ ra đi, nhưng thà quay về, còn hơn nán lại để nuôi một niềm tin vô vọng.

Họ, những con người vô danh đó, là phác họa rõ nét đến vô cực về một đất nước đầy những quảng bá phồn vinh và sự kiêu hãnh của kẻ cầm quyền. Họ là những sinh mệnh Việt Nam với nỗi cô quạnh của hiện tại lẫn tương lai. Họ mang hình dáng của một đất nước Việt Nam lặng đứng trong mưa tầm tã chịu đựng trước một thực tế hàng rào kẽm gai và trước một tương lai gai kẽm đâm vào mắt. Họ mang nỗi niềm của một đất nước với cảnh quỳ lạy những kẻ nô bộc mặc sắc phục hiển hiện gương mặt lạnh lùng tuân thủ răm rắp theo chỉ thị. Họ chỉ ra viễn cảnh quê hương Việt Nam với tương lai u uất mang bóng tối của phận mình: Sống không đủ no, đời không đủ đẹp nhưng phải tiếp tục cống hiến cho sự sống của Đảng cai trị.

Hãy tưởng tượng, nếu đoàn quân Ai Cập của những pharaoh chạy đến sát bờ Biển Đỏ, chỉ nhằm kêu gọi người Do Thái hãy “quay trở lại với sự trân trọng” để cùng phục hồi và xây dựng nền kinh tế của vương quyền Ai Cập, thì lịch sử nhân loại có thay đổi không, một khi những người Do Thái của nhà tiên tri Moses chọn quay đầu? Tư thế của những người Do Thái lúc đó là một lực lượng lao động thấp hèn. Nếu chọn quay trở lại, họ chỉ nhận được miếng cơm với đòn roi và chấp nhận cuộc đời không thể hoán cải giai cấp của mình. Trong một chế độ độc tài, mọi lời vuốt ve đẹp đẽ nhất, tha thiết nhất cũng chỉ ẩn chứa thông điệp như vậy mà thôi. Giả như Biển Đỏ không tách làm đôi, những người Do Thái chắc cũng sẽ lao mình về hướng tự do để chứng minh phẩm giá của họ.

Trải qua đại dịch, những con người cần lao Việt Nam mới thực sự thấy được số phận và tương lai ở đâu, trong một đất nước đầy pháo hoa rực rỡ và tượng đài kiêu hãnh. Hành trình của những con người vô danh Việt Nam cùng nhau chạy về quê nhà là tiếng sấm chớp trong màn đêm u tối, là những đường vạch sáng lòa soi rõ con người Việt Nam đang cần sự thật, và đất nước ngàn năm này đang khao khát tận cùng một tương lai cho dân tộc chứ không phải riêng cho một chế độ cầm quyền. Những gương mặt vô danh ấy đã giúp mở ra một bài học đắt giá cho con người Việt Nam hôm nay – những bài học được chứng thực bằng nước mắt, cái chết, đói nghèo và vô vọng.

Những con người ấy – tương tự người Do Thái – đã không chọn niềm tin viển vông hay thỏa hiệp và dễ dàng quay trở lại. Họ – những con người vô danh ấy – mang theo sự khắc khoải trên vạn trùng nẻo đường quê hương. Họ là những gương mặt đáng nhớ nhất của năm.

---------------------------

Tải về tập san PDF tóm tắt sự kiện ở https://bit.ly/3mIXwaC

Tuesday, December 28, 2021

VỀ NHÀ, ĐƯỜNG HỒI HƯƠNG ĐÁNG NHỚ CỦA NGƯỜI VIỆT 2021


(Báo Saigon Nhỏ) Theo dõi những gì diễn ra tại Việt Nam, trong thời đại dịch, câu chuyện hàng chục ngàn người lưu dân ở Sài Gòn vượt thoát các chốt chặn để về quê là điều khó quên. Một năm đi qua thật nhanh, và các diễn biến cũng dồn dập nhanh đến mức hình ảnh thoáng qua, những tiếng khóc, sự phẫn uất và các trò mị dân lẫn đàn áp của chính quyền đều trôi nhanh trong ký ức của người Việt khắp nơi trên thế giới.

Trên thế giới, chỉ có hai quốc gia là Trung Quốc và Việt Nam hành xử lạ lùng, vừa xem công dân của mình như một loại công cụ lao động để nuôi sống chế độ, vừa tàn nhẫn giam nhốt và để cho chết. Với một nền y tế bị huy động rùng rùng vô nghĩa trong suốt vài tháng trời: Học bài của Bắc Kinh, nhưng không có khả năng cứu chữa lẫn nhận thức về y học.

Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TPHCM Nguyễn Văn Nên từng tiết lộ vào chiều 12 Tháng Mười, về giai đoạn chống dịch COVID-19, tại buổi làm việc của Đoàn đại biểu Quốc hội với UBND TP.HCM, rằng “quyết định sử dụng các biện pháp khẩn cấp nhưng không tuyên bố tình trạng khẩn cấp”, và ông cũng nói rõ “lúc đó chưa có thuốc điều trị, thành phố tập trung xây dựng bệnh viện dã chiến để tập trung ca nhiễm COVID-19 (F0). Nhưng tập trung xong ngồi đó ngó, ai khỏe vượt qua, ai mệt thì đi nằm bệnh viện. Việc này tạo áp lực căng thẳng rất lớn, không biết làm gì. Giữ F0 lại ngăn chặn nguồn lây nhưng tập trung họ lại xong không biết làm gì”.

Cả nước không biết phải làm gì, nhưng chính quyền chọn cách không biết làm gì của mình: Im lặng lừa dối, bất lực, phản khoa học và tàn nhẫn với người dân.

Bạn còn nhớ gì về những gia đình ôm con nhỏ, dầm mưa lạnh trên các ngõ quốc lộ, trân mình đứng chờ tháo chốt để về quê chứ không nghe theo lời khuyến dụ ở lại của chính quyền?

Bạn còn nhớ gì về những lời hăm dọa, quát tháo và kể cả dùng đến dùi cui của các lực lượng ngăn cản người dân tuyệt vọng chạy về quê nhà của mình?

Bạn còn nhớ gì về hình ảnh những đoàn người vật vạ trên các nẻo đường, đi hàng ngàn cây số bằng xe máy, xe đạp, và cả đi bộ… chỉ mong thoát khỏi những lời nói dối của chính quyền đô thị, và đến quê thì lại bị chận lại, giam nhốt và phạt tiền?

Và bạn còn nhớ gì về những câu chuyện người phụ nữ bị phá cửa nhà để lôi xuống lấy mẫu xét nghiệm, hay chuyện gia đình nghèo bị thảm sát toàn bộ tài sản 15 con chó của mình?

Chắc chắn là nhiều người còn giữ lại cho mình những điều đáng nhớ trong ký ức, nhưng rồi sẽ sớm tàn theo những dữ kiện mới đầy bất cập trên đất nước này, vẫn diễn ra hàng ngày.

Và phía chính quyền cũng muốn như vậy, hơn nữa, đội quân an ninh mạng của họ vẫn luôn nhịp nhàng và im lặng xóa dần các dấu tích bất lợi cho mình. Facebook, YouTube, TikTok… và trên những web khác, vốn vẫn bị tấn công là cướp dữ liệu.

Lâu nay, các hình ảnh và bài viết trên các diễn đàn chung đều bị xóa dần. Những cuộc biểu tình chống Trung Quốc từ năm 2006 cho đến nay thật khó tìm thấy tư liệu đầy đủ. Nhiều hình ảnh về biểu tình chống Formosa, chống chặt cây xanh, cướp đất Thủ Thiêm, Dương Nội, Đồng Tâm… cũng biến mất kỳ lạ trên các trang mạng: Đó là thủ thuật xóa ký ức, xóa hiện thực để thế hệ sau, ngày sau sẽ không còn cứ liệu tìm về.

Saigon Nhỏ đã quyết định thực hiện phần dữ liệu thư viện, cập nhật dần các sự kiện qua các tập san PDF, tóm tắt và giữ lại ở mức súc tích nhất có thể, nhằm để làm nơi chia sẻ với mọi người, bảo vệ sự thật để không bao giờ bị quên lãng. Mà mở đầu là tập san PDF mang tên Về Nhà, với những bài viết, hình ảnh được tuyển chọn trên không gian mạng. Những gì đã diễn ra trong cuộc tháo chạy khỏi Thành Hồ của người dân đều có thể tìm thấy, và hiểu được với bất kỳ ai.

Đây là chương trình được thực hiện lâu dài, với nhiều tác phẩm tự do, dữ liệu đời sống để tặng đến mọi bạn đọc, về hiện thực của lịch sử Việt Nam đương đại. Xin quý vị hãy chia sẻ và gửi đến những ai muốn gìn giữ sự thật quanh mình.

Tập san này xin được cám ơn đến nguồn tư liệu từ BBC, RFA, Zing, Đất Việt, Thời Báo.de…  và các tác giả Phạm Minh Vũ, Võ Thạnh, Mạc Văn Trang, Song Chi, Tuấn Khanh, nhà thơ Nguyễn Tấn Cứ, Bùi Chí Vinh, Trần Tiến Dũng, Nguyễn Duy, luật sư Đặng Đình Mạnh, dịch giả Mai Sơn, bác sĩ Phan Xuân Trung… và nhiều tác giả khác không kể hết, hoặc không có tên vì do nguồn lưu lạc trên internet. Tri thức và sự dũng cảm trước thời cuộc của các tác giả đã giúp Saigon Nhỏ tạo được một nguồn tư liệu trung dung để giữ lại.

Ngoài bản tải về (https://bit.ly/3qoRbSE), quý vị có thể xem trực tiếp ở địa chỉ https://bit.ly/3E2MXoF