Trong phút chốc, con cá ở Việt Nam trở thành một hình tượng
mang tính cấm kỵ. Từ cuối tháng 4, khi khu công nghiệp luyện thép Formosa, Hà
Tĩnh, đầu độc biển Việt Nam và quan chức các cấp của chính phủ bày tỏ một thái
độ che đậy đến kỳ cùng, con cá bỗng nhiên trở nên là một thứ dễ khích động cảm
giác của người dân. Vì vậy, trong danh sách của muôn vàn thứ khác bị điểm danh,
con cá bị chụp ảnh, lăn tay và đánh số như một tội phạm mới mẻ.
Trong tạp chí Đẹp số tháng 6/2016, diễn viên Hứa Vĩ Văn được
mời chụp ảnh với chiếc áo có hình con cá. Thế nhưng sự tinh ý trước thời cuộc của
những người kiểm duyệt, họ đã biến con cá thành con ốc. Dĩ nhiên, lý do ngụy
trá ấy là “cho đỡ phần nhạy cảm”.
Sự kiện này làm tôi nhớ lại xiết bao, hơn 10 năm làm báo của
mình trong hệ thống truyền thông nhà nước, mà cách kiểm duyệt – hay nói đúng
hơn là sự sợ hãi dẫn đến điểm trung thành hèn hạ của rất nhiều người có chức vụ,
khiến đời sống luôn trở thành những diễn tiến thô bỉ qua lưỡi hái kiểm duyệt.
Nhà thơ lừng danh người Nga Yevgeny Yevtushenko, từng cay đắng
nói rằng “Khi sự thật bị thay bằng im lặng, sự im lặng đó chính là lừa dối” (When
truth is replaced by silence, the silence is a lie). Dù là một tài năng vượt bậc
của nước Nga thời Cộng sản, nhưng kể từ khi có ý kiến minh bạch về cuộc đời, về
bạn bè mình, ông bị trục xuất khỏi Viện văn học Liên bang Xô Viết vì tư tưởng “chủ
nghĩa cá nhân” vào năm 1956. Trong khoảng thời gian từ 1963 đến 1965, Yevtushenko
bị cấm xuất cảnh vì dám mở lời khen ngợi Boris Pasternak, cũng như vì quan điểm
chính trị của ông. Tên ông cũng bị đục khỏi báo chí Nga Sô, kiểm duyệt không
khác gì những con cá vô danh của Việt Nam.
Quả thật, khi người ta im lặng, hay sự im lặng được diễn đạt
bằng cách nói vòng vo, hăm dọa… đó cũng chính là dấu hiệu của sự lừa dối.
Cũng như những lời cấm kỵ về nhiều thứ mà trước nay không hề
có văn bản chính thức nào, con cá Việt Nam trở thành tội phạm. Mọi ngày trong
thành phố, những ai mặc những chiếc áo có hình cá, vẽ lên mặt một con cá hoặc
diễn đạt một hình thức nào đó, có khái niệm cá, đều bị các thành phần an ninh
chìm, lực lượng áo xanh, áo cứt ngựa nhìn ngó như kẻ thù. Không ít những người
trong đó bị bắt giữ, đánh đập, ép nhận tội nào đó vu vơ cho thích hợp hoàn cảnh.
Năm 2014, trong tình hình giàn khoan HD981 của Trung Quốc
kéo đặt gần đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, phong trào in các áo thun có chữ Hoàng
Sa-Trường Sa-Việt Nam hoặc No-U rộ lên trong nhiều giới, để kêu gọi sự quan tâm của mọi người. Tuy nhiên, việc mặc những chiếc áo như vậy lại trở thành cấm kỵ. Đã xảy ra nhiều vụ công an bắt người mặc phải về thay áo, bỏ áo, thậm chí có người đã từng bị nghi ngờ, chận bắt lại để xét có những chiếc áo như vậy trong giỏ không. Hôm sau, Anh H., một người quen làm báo, từng mặc
chiếc áo đó đi làm. Vừa đi được một đoạn, anh bị 2 thanh niên to khỏe, ép xe chặn
lại giữa đường và buộc phải cởi chiếc áo đó ra. Giằng co được một lúc, anh H. sợ
trễ giờ làm nên phải quay về thay chiếc áo khác.
Một chương trình ca nhạc được dự định tổ chức để gom quỹ cho
các gia đình các liệt sĩ Gạc Ma, với các bài hát đã cố làm làm nhạt nhẽo, bởi
chỉ hát loanh quanh về biển, cũng bị người phụ trách kiểm duyệt ở Sở Văn hóa
Thông tin Sài Gòn là Võ Trọng Nam từ chối, với lý do “nhạy cảm lắm”. Trong suốt
74 ngày giàn khoan HD981 ngạo nghễ trụ trên biển, những người tức giận với cách
ngang ngược của Trung Quốc đã xuống đường phản đối. Kết quả là họ bị bắt, bị
đánh, bị công an đến nhà sách nhiễu, triệu tập… với mục đích để làm giảm sự nhạy
cảm – mà cần hiểu ở đây là nhạy cảm phiền lòng cho Bắc Kinh.
Trớ trêu thay, lòng yêu nước, chủ nghĩa dân tộc lại phải nhận
những lằn roi. Trong lịch sử Việt Nam, đi qua mọi thời kỳ, việc vẫn tồn tại được
quốc gia hình chữ S bên bờ Thái Bình Dương suốt hàng ngàn năm dù vô vàn lần bị
xâm lược từ nhiều phía, cũng chỉ bởi người Việt có được một tài sản trân quý vô
giá, đó là chủ nghĩa dân tộc. Thật đau lòng khi hôm nay, mỗi ngày lại nhìn thấy
lòng yêu nước, con người với chủ nghĩa dân tộc sôi sục từ ngàn năm trước truyền
lại, vẫn không từ nan để dấn thân, mỗi ngày lại nhận những lằn roi càng nặng nề
thú tính hơn.
Chủ nghĩa dân tộc là hành trang không ai bị bắt phải mang
vác. Nhưng nếu là người của một quốc gia, nếu không có chủ nghĩa dân tộc chảy
trong dòng máu, ắt phận người chỉ là kẻ
ăn bám, trục lợi, vong bản hoặc lưu cư cho một âm mưu. Đâu ai buộc Hoàng Hoa
Thám, Phan Đình Phùng. Nguyễn Thái Học… phải chọn hy sinh thân mình vì những
người không quen biết, vì những bờ cõi của tổ quốc mà họ chưa hề đặt chân đến. Thậm
chí, Trương Công Định còn quyết liệt tuyên bố vào năm 1862, về một chế độ đã chấp
nhận đầu hàng và thuận làm kẻ dưới của ngoại bang, rằng “Triều đình không nhìn
nhận chúng ta, nhưng chúng ta cứ bảo vệ Tổ quốc chúng ta”.
Chủ nghĩa dân tộc cuộn trào trong dòng máu, khiến mỗi con
người chỉ cần biết yêu cuộc sống và đất nước này thôi, cũng đã lẫm liệt, vượt
lên mọi thứ quan lại với bổng lộc và những lời xảo trá.
Tháng 4/2016, tôi có nhận lời thiết kế giúp cho một chiếc áo
thun, giúp cho một phong trào kêu gọi ý thức tiết kiệm nước ở nông thôn miền
Tây. Áo sẽ phát cho nhiều sinh viên tham gia mặc trong ngày vận động về bảo vệ
nguồn nước trong tình trạng hạn, mặn. Bản logo thiết kế in áo, tôi viết khẩu hiệu
“Giữ nước như người miền Tây”, sau khi đưa đi cho ban giám đốc một trường đại học
duyệt, đã bị đổi lại vô cùng đơn điệu là “Hãy tiết kiệm nước”. Khi dò hỏi, tôi
ngẩn người khi biết được một vị trí thức, có chức có quyền, nói rằng “nghe giữ
nước có vẻ nhạy cảm quá”.
Từ Hoàng sa, Trường sa rồi đến con cá, đến nguồn nước… những
gì của quê hương này cứ như đang tuột dần ra khỏi bàn tay nắm tuyệt vọng của ý
thức dân tộc. Hôm nay, đến “giữ nước” mà đã là nỗi sợ hãi của người có học thuộc
chính quyền, thì mai sau, dân tộc này sẽ về đâu?
Tháng 5/2016, tôi nhìn thấy trên mạng xã hội, những thanh
niên khỏe mạnh được chính quyền nuôi dạy, bịt mặt, giấu mình trong đám đông và
xông vào đánh đập dã man những người biểu tình, chỉ vì họ đòi minh bạch một môi
trường sống của những người cách xa họ cả ngàn cây số. Những người bịt mặt đó,
nghiến răng, hét vào bộ đàm “ĐM, đập chết mẹ tụi nó”.
“ĐM, đập chết mẹ tụi nó”. Mẹ của ai? Mẹ của những người yêu
nước? Mẹ của những người đã thề không phản bội quê hương này cần phải bị đập chết?
Trong các lý luận về sự hình thành các nhà nước. Chủ nghĩa
dân tộc là đối trọng gay gắt với chủ nghĩa cộng sản mà Karl Marx đề ra. Bản chất
của thuyết Karl Marx là dựng một nhà nước từ sự phân hóa giai cấp và cai trị,
không cần phân biệt gì khác. Còn Chủ nghĩa dân tộc dựa trên tinh thần quốc gia
và giống nòi để hình thành nhà nước phục vụ. Hôm nay, những lằn roi đang giáng
xuống ở Việt Nam, có phải là chỉ dấu của sự xung đột đến hồi khốc liệt giữa Chủ
nghĩa cộng sản và Chủ nghĩa dân tộc?
Có thể những thanh niên yêu nước xuống đường hôm qua và hôm
nay rồi cũng sẽ chết một ngày nào đó trong cuộc sống rất đỗi phù du này. Nhưng
trước họ, những người mẹ miền Trung cũng mòn mỏi chết với bờ biển đầy chất độc
ngoại bang. Cá giẫy chết. Người thoi thóp. Những lằn roi hận thù tự dàn dựng vào
cá-vào đảo-vào biên giới-vào ý thức-vào người cứ quất vào lịch sử đất nước này,
có phải là những cú tát như cơ hội để người người cùng sực tỉnh, rằng, nếu
không có ý thức về đất nước, tổ tiên, dân tộc, như những con cá vô danh vô định,
mai này rồi chúng ta sẽ trôi dạt về đâu?
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.