Saturday, July 5, 2014

Ghi chép về một tấm hình

image



image



Nhanh quá, vậy mà đã mấy năm kể từ ngày cô Ngọc Minh, mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh, gặp mình lần đầu, để nói về Hạnh.

Đó là một người mẹ nhỏ nhắn nhưng gương mặt thì đầy sự mạnh mẽ và tự tin, mặt dù trong câu chuyện, đôi lúc giọng của bà nghẹn lại, nước mắt rơi dài bất chợt. Mình nắm tay cô Minh và nói rằng tất cả chúng ta sẽ cùng làm mọi thứ có thể, và mong ước Hạnh sớm trở về.

Cô Minh chùi nước mắt, nét mặt vui lắm, nói sẽ khoe với Hạnh bức ảnh chụp chung này, khi nào có dịp. "Chừng Hạnh về, mình cũng chụp chung như vầy với Hạnh để làm kỷ niệm nghe", cô Minh nói.

Và rồi, sau đó chỉ còn gặp cô trên điện thoại. Cô Minh đã âm thầm đi Châu Âu và nhiều nước khác để làm nên câu chuyện kỳ diệu về một người mẹ đi tìm công lý cho con mình. Câu chuyện sau này có một kết cục đẹp như cổ tích.

Cuối năm 2012, khi đi gặp nữ nhạc sĩ Nguyệt Ánh ở Washington D.C, được chị đưa đi gặp nghị sĩ Frank Wolf, ngay lúc ông hỏi về chuyện Việt Nam, mình đề nghị ông hãy lưu tâm đến trường hợp Đỗ Thị Minh Hạnh. Thật bất ngờ khi nghe ông ta nói là ông đã biết và đang quan tâm sự kiện này. Sau đó, mình tập hợp thêm tin tức cập nhật về Hạnh và gửi đến văn phòng của ông, lòng đầy hy vọng, dù mơ hồ.

Vài tuần trước khi Hạnh được về nhà, khi tham dự dạ tiệc ở Sài Gòn, do Lãnh Sự Quán Anh tổ chức, thật thú vị khi được một nhân viên tòa lãnh sự đến nói chuyện,  cho biết "rất chia sẻ quan điểm của anh về Hạnh". Quả là ngạc nhiên. Mình đã hỏi là vì sao lại biết, vì mình đã bao giờ tuyên bố hay viết một bài bày tỏ nào đâu? Rốt cuộc thì chính cái ảnh chụp chung với cô Minh đã làm một ít người chú ý. Trong đó, mình có ghi chú về Hạnh rằng "với tôi, em là người vô tội".

Và rồi bất ngờ có tin Hạnh về. Mình nghĩ là cô Minh và Trầm, chị của Hạnh đã khóc rất nhiều khi nghe tin này. Trớ trêu là khi gặp được Hạnh bằng xương bằng thịt, lại là lúc mình đi thắp nhang cho anh Huỳnh Anh Trí, một tù nhân lương tâm vừa mất.

Hạnh chụp chung một tấm ảnh với mình làm kỷ niệm. Cũng lạ, cuộc đời thật lại đầy những trớ trêu vì tấm ảnh giờ đây cũng lại thiếu một người. Cô Minh đang ở rất xa quê nhà để có thể nắm tay với Hạnh và mình, như đã tưởng tượng.

Ước mơ giống như một món quà xa xỉ mà Thuợng Đế chưa muốn tặng ngay một lần, để con người không bao giờ được dừng lại. Chăc sẽ còn lâu nữa, mình và cô Minh, và Hạnh mới lại có cơ hội đứng cùng nhau trong một tấm hình, và cùng mỉm cười mãn nguyện, ngay trên quê huơng mình.

Thôi thì chờ vậy. Thêm một điều chờ đợi nữa để mình được tiếp tục day dứt trong một kiếp sống của người Việt, trên đất Việt - có sao đâu? Khi nghĩ đến điều này, mình đã quay sang Hạnh và cười. Thật dài dòng để nói một suy nghĩ nào đó.

Mình sẽ giữ 2 tấm ảnh này trên blog để chờ ngày sẽ đến của tấm hình còn lại. Nằm yên ở đây nhé, một câu chuyện Việt Nam.

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.