Sự kiện của tháng 11/2019, khi tổ chức Operation Smile va chạm
với dư luận quần chúng về việc mời diễn viên Thành Long từ Trung Quốc đến Việt
Nam để kỷ niệm 30 hoạt động ở Hà Nội, đã trở thành một bài học về cuộc sống. Đặc
biệt, là câu chuyện cứ sống, làm việc và “không quan tâm về chính trị”.
Phải nói rõ, tổ chức Operation Smile là một tổ chức NGO đáng
kính trọng trong việc nỗ lực chữa lành những nỗi đau về thể chất của các em nhỏ.
Công việc của họ đã trãi dài một cách đáng ngưỡng mộ qua các châu lục và năm
tháng, kể từ khi thành lập vào năm 1982. Nhưng công việc của họ, và hình ảnh đại
diện chung hay người đại diện ở mỗi quốc gia, lại là một chuyện khác.
Làn sóng phản ứng về việc Thành Long có mặt ở Việt Nam đã
nhanh và mạnh đến mức, chỉ chưa đầy 24 giờ sau khi những lời phản đối đầu tiên
xuất hiện trên facebook, hàng ngàn các bình luận của công chúng đã ngập trong
fanpage của tổ chức Operation Smile với cùng một nội dung – mà mục đích cuối
cùng là không muốn thấy sự có mặt của Thành Long làm xấu đi hình ảnh của tổ chức
này.
Trong bài trả lời nhanh về sự bất bình của công luận, ông
Nguyễn Việt Phương - trưởng đại diện Operation Smile tại Việt Nam - nói rất
khéo rằng mọi việc diễn ra là do “không có kinh nghiệm về chính trị”. Đồng thời
ông Phương cũng nhấn mạnh rằng "Chúng tôi là một tổ chức thiện nguyện nên
luôn tôn trọng tất cả những sự tham gia trực tiếp ủng hộ tổ chức từ tất cả cá
nhân”.
Dĩ nhiên, đó là cách xử lý khủng hoảng có vẻ hợp lý, nhưng
đó cũng là câu hỏi đặt ra cho rất nhiều người Việt Nam, tổ chức từ thiện Việt
Nam: Chúng ta có cần phải lờ đi mọi thứ về chính trị, chỉ để làm việc thôi – đặc
biệt ngay vào lúc, chính trị đang bao vây mọi thứ, ngay cả trên đầu ngón tay gõ
máy tính của chúng ta mỗi ngày?
Có không ít kinh nghiệm buồn từ trước. Tháng 8, năm 2008, ca
sĩ Mỹ Tâm cũng vấp phải làn sóng phản đối, và vẫn còn được nhắc đến tận hôm
nay, về việc cô đồng ý tham gia đoàn rước đuốc Olympic của Trung Quốc - đi qua
Hoàng Sa như một phần lãnh thổ của họ - khi đuốc đến Sài Gòn. Đơn giản là cô
không biết và không quan tâm đến chính trị.
Năm 2018, ca sĩ Mỹ Linh cũng vấp phải một làn sóng phản đối
dữ dội khi tán thành về việc xây dựng nhà hát Thủ Thiêm, mà cô lại không đủ
quan tâm để biết rằng nhà hát đó chỉ là giải pháp mang tính chạy chữa cho một
sai lầm gồm máu và nước mắt của hàng ngàn con người, bị các quan lại cố tình cưỡng
đoạt.
Chính trị vẫn hiện ra quanh chúng ta hàng ngày như vậy, dù lại
một nụ cười tự nhiên hay là nụ cười cần phải điều chỉnh, chúng ta vẫn phải đối
diện với nó. Việc từ chối Thành Long đến Việt Nam, không hoàn toàn là chuyện
thù ghét cá nhân, mà là một thái độ của một dân tộc, của một quốc gia đã bị bức
hiếp công khai hoặc thầm lặng về chủ quyền, về phẩm giá của một quốc gia.
Thờ ơ với nó, chúng ta - hay cả dân tộc này - như những đôi
chân trần, luôn chực chờ đạp lên gai nhọn. Nhỏ máu và đau đớn.
Nếu những người đi làm từ thiện ở những làng biển miền
Trung, chỉ biết giúp cho những người ngư dân khó nhọc mà không buồn biết đến vì
sao họ không còn thể ra khơi tự do, không quan tâm vì sao họ bị đâm tàu, vì sao
có những chiếc mộ gió. Sẽ không có đủ sự thấu hiểu tử tế cho câu chuyện từ thiện,
nếu không tìm biết đến chính trị.
Chính trị hôm nay, nằm trong từng chén cơm, từ giọt xăng, từ
một phút điện ảnh cho đến một trang sách giáo khoa có lẫn đường lưỡi bò. Bất hạnh
của người Việt hôm nay, là phải ngóng xem kẻ thù bên ngoài đang âm mưu điều gì
và xốn xang không yên vì căm giận những người có quyền như thích thờ ơ với
chính trị.
Trung Quốc không bỏ lỡ một cơ hội nào để lấn vào cuộc sống của
người Việt, đầu độc cảm giác bằng cách tạo sự quen thuộc với dối trá mà họ đã dựng
nên. Đừng nghĩ rằng Bắc Kinh khờ khạo khi đầu tư hàng triệu USD cho những bộ
phim của Hollywood, chỉ để gán ghép một vài điều thoáng qua, để vẽ nên điều họ
muốn. Trung Quốc cũng không tự nhiên để tặng các giáo trình công phu, chỉ để gắn
vào đó một trang bản đồ có đường chín đoạn. Cũng không phải ngẫu nhiên mà nhiều
lần du khách Trung Quốc đến Việt Nam lại mặc áo có bản đồ xiển dương cho đường
lưỡi bò. Tất cả những những điều đó, âm thầm và dai dẳng để thay cho những phát
ngôn chính thức của chính quyền Trung Quốc về một loại bá quyền, chà đạp lên chủ
quyền của Việt Nam.
Hãy để Thành Long ở yên với suy nghĩ của ông ấy. Và khi nào
ông ta không gắn liền với những vấn đề chính trị như đường lưỡi bò, hãy đến và
cùng làm việc từ thiện với người Việt.
Bạn hãy nhìn lại bàn chân của chúng ta, đã đẫm máu chưa, nếu
như ta vẫn nói không đủ kinh nghiệm về chính trị hay không quan tâm đến chính
trị. Có thể chân bạn chưa có vết thương, nhưng lẽ nào bạn không cảm thấy bàn
chân mình đang nhớp máu của những ngư dân bị bắn chết trên biển, hay máu những
người lính ở biên giới phía Bắc, ở Gạc Ma vẫn còn chưa kịp khô?
Cuộc sống giờ đây là một bài học phức tạp, đừng nghĩ rằng chỉ
cần sống với công việc là đủ, kiếm tiền, ăn ngủ, vui chơi là đủ. Cuộc sống đang
đòi hỏi mỗi con người phải có nhận thức để kiểm soát các động cơ chính trị, hoặc
thờ ơ và trở thành kẻ ngu ngốc bị chính trị lợi dụng.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.