Lại một ngày nữa trôi qua. Thời gian trở nên quá nhanh, và quá chậm trong thời phong tỏa. Nhanh là bởi thời gian trôi vùn vụt, mới đây đã quá nửa năm 2021, người dân chỉ còn biết đóng cửa, và khoanh tay nhìn cột mốc đời mình trôi qua thêm trong bế tắc. Chậm quá, bởi thế giới đang bước vào giai đoạn hồi phục và nhìn về phía dịch covid-19 như một thứ không còn quá sức đáng sợ như trước đây. Nhưng ở Việt Nam, thì chỉ mới có hơn 300.000 dân được chích 2 mũi. Chính quyền vẫn đang loay hoay bàn cách đóng chợ, mở chợ, rượt đuổi các ca mới nhiễm… Ai cũng nhìn thấy việc chậm mua, chậm nhập vacccine, chậm chích đến sốt cả ruột, so với ngay cả Campuchia. Báo chí trong nước cho biết đến tháng 7-2021, chính quyền Hunsen đã chích ngừa xong cho 98% dân của mình (dân số lúc này của Campuchia là 17 triệu người).
Từng ngày mệt mỏi trôi qua. Mọi giao tiếp ở Sài Gòn, hay ở
Việt Nam, lúc này chủ yếu thông qua mạng xã hội thôi. Thỉnh thoảng nghĩ về ngày
xưa, những lúc dịch bệnh, đói kém… không có internet, chẳng biết người ta đã sống
và làm gì, như ở trong một cái nồi đóng nắp vậy. Thời nay, may mà còn có
internet. Người ta không những có thể thông tin cho nhau, mà còn có thể kiểm chứng
được mọi thứ - ngoại trừ những người chỉ thích và nghe tin giả tô hồng, như kiểu
quen xài các loại ma túy tinh thần.
Stress hay trầm cảm trong giai đoạn đại dịch mệt mỏi này, là
điều có thật. Đám đông có thể dễ dàng hút theo các câu chuyện gây bất bình – chửi
rủa không tiếc lời, rồi lại chạy theo các sự kiện nào đó làm cảm động, cùng
nhau khóc và ngợi ca tưng bừng. Nếu nhìn vào các chủ đề có nhiều người chia sẻ
và theo dõi mỗi ngày trên mạng xã hội, có thể thấy sự căng thẳng và thất thường
của con người Việt Nam hiện rõ.
Một người bạn kể rằng khi vào facebook, đọc được một status
về chuyện khác biệt Bắc Nam, đã nổi giận và phản ứng gay gắt tức thì. Người viết
kia cũng trả treo trở lại. Điều đáng nói là cả hai người đều quen nhau lâu rồi.
Mất một ngày sau, cả hai đều giật mình như thoát ma ám, nhắn và xin lỗi nhau. “Xin
lỗi chị, em chợt nhận ra mình stress quá”, một người gửi tin đi như vậy.
Một cô bạn khác, vô tình lọt vào một group của những người
khá giả và tin tuyệt đối vào mọi chính sách của nhà nước. Trải qua vài lời
tranh cãi về số phận người nghèo trong phong tỏa, cô bật khóc hu hu và nói rằng
không nghĩ giữa một cuộc sống hiện thực phơi bày như vầy, lại có những người vô
cảm và chấp nhận hy sinh người khác để mình được tồn tại. Câu chuyện đó, khiến
cô bạn bị trầm cảm nặng dài ngày.
Các tổ chức y khoa thế giới vẫn liên tục cho ra các nghiên cứu
về trầm cảm trong và sau đại dịch. Theo thăm dò của APA (American Psychological
Association – Hiệp Hội Tâm lý Hoa Kỳ), nhiều người cho biết họ đã tăng hoặc giảm
cân không mong muốn, uống nhiều rượu hơn để đối phó với căng thẳng và mất ngủ
thường xuyên. Người trưởng thành có thể căng thẳng, đau buồn và chấn thương tâm
lý dễ dàng, thậm chí phản ứng dữ dội bất ngờ. Các hội chứng này, có lúc được
tìm thấy ở hơn 60% người được hỏi.
Nếu nhìn theo cách này, có thể hiểu được vì sao nhiều người
bị chận ở chốt kiểm soát, đã chửi bới hay chống cự bất thường lại các lực lượng
kiểm tra. Mệt mỏi, thiếu hy vọng vào tương lai, bất mãn với các chính sách ràng
buộc chưa thể thích nghi, được tìm thấy không ít trong các video mà dân chúng
quay, tự đưa lên internet trong thời phong tỏa. Ngay cả tiếng gào thét, cự cãi
của dân chúng, cũng làm người coi bị trầm cảm nặng hơn về các hoàn cảnh, cũng
như các kết cục của nó.
“Thương dân mình quá, làm sao để có thể giúp đỡ được vậy
anh?”, một chị lớn từ Pháp nhắn về. Chị coi các video trên facebook, youtube và
nói hãi hùng, muốn kêu lên mà không được. Rõ ràng, càng thương xót thì càng stress
nặng. Có đoạn audio được chia sẻ nhiều nơi, của một cô gái gọi ra từ trại cách
ly, van nài nhân viên y tế giúp người nhà của cô bị nhiễm covid và trở nặng,
nhưng chính người nhân viên cũng nói như muốn khóc rằng anh ta bất lực, vì
chung quanh còn đến 8 người như vậy, nhưng không bệnh viện nào chịu nhận. “Chị
ơi, thông cảm cho em đi chị”, anh nhân viên y tế nghẹn ngào năn nỉ. Ai nghe
cũng phải lặng người. Ngày mai, có thể là chính mình thì sao?
Bất chấp các hệ thống tuyên truyền vẫn nói chắc nịch về chuyện
đại chiến covid, nhưng hiện thực thì khác: Các bệnh viện ở Thành Hồ đã quá tải.
Đến Chủ tịch quận 7 còn phải nhắn tin riêng, kêu cứu với Chủ tịch thành phố
Nguyễn Thành Phong rằng có người quen bị F0, hấp hối, mà không nơi nào chịu nhận.
Ông Phong phải điện cho Giám đốc Sở Y tế thì mới có được một bệnh viện nhận.
Nghe không stress sao được – vì đâu phải ai cũng quen được đến chủ tịch thành
phố. Đặc biệt stress hơn như nghe Chủ tịch Hà Nội Chu Ngọc Anh hướng dẫn là dân
“phải biết bịt kín, không cho covid chui qua”, hoặc tới ông Thứ trưởng Y tế
Nguyễn Trường Sơn, thì “covid lây nhiễm nhanh do chúng ta chống dịch đi đúng hướng”.
Giữa cái sống và chết, đày đọa và vô vọng, nghe những kiểu tuyên bố của lãnh đạo
như vậy, không stress, thì ắt dân Sài Gòn đã được trui rèn qua luyện ngục.
Đã nói là không có internet, không biết dân Việt sống sao.
Thời phong tỏa, người dân chỉ nhìn qua mạng, thấy chuyện gì bất công, chuyện gì
khốn nạn… thì cùng hô lên. Áp lực dân chúng cũng khiến một số ít chuyện phải
thay đổi.
Tim thấy trên mạng facebook, khi dân ở hẻm 7, đường Hưng Hoá, phường 6, quận Tân Bình đưa lên video cho thấy một gia đình phải chịu cách ly do có người nhiễm covid. Chính quyền ở đây thiếu người canh giữ, nên đã cho hàn kín lối ra vào của gia đình này, trong một con hẻm chật hẹp. Ai nấy coi mà hết hồn, nếu chẳng may hỏa hoạn, hay sập tường… cả gia đình này chắc chết hết. Ngày thứ Hai họ hàn chặn, thứ Ba đã phải tháo bỏ vì dân chúng trên facebook kêu la quá. Một trường hợp khác ở hẻm 391, Huỳnh Tấn Phát, quận 7. Để cách ly toàn bộ dân cư trong hẻm, chính quyền địa phương đổ chồng các dây kẽm gai bịt kín lối ra. Đến khi mọi người phản ứng nhiều quá thì chính quyền mới cho thay bằng barie. Ai cũng kinh hoảng vì lối suy nghĩ phong tỏa tùy tiện như vậy. Chưa nói chết vì tai ương, cũng không ai có thể tiếp tế thực phẩm cho người dân ở đó suốt trong 14 hay 21 ngày.
Hồi năm 2020, nhiều video đăng tải các gia đình ở Vũ Hán , Trung Quốc, bị đóng đinh bít cửa, bị chận bắt dã man… đến nay, có vẻ như nhiều thứ đang tái hiện ở Việt Nam, với những phiên bản khác. Thật dễ stress, khi thuốc men, vaccine… thì chính quyền trung ương biết chọn, và chỉ chọn của phương Tây, nhưng cách hành xử thì làm giống như là đã học thuộc bài từ Trung Quốc.
Tôi mất cả ngày sau mới hồi đáp được với chị lớn ở Pháp, khi
nghe hỏi thăm về Việt Nam. Thật ra cũng không phải biết phải trả lời như thế
nào cho đúng. Không chỉ ở xa, mà ở ngay trong nước, ngay trong tâm điểm của
phong tỏa và dịch. Mỗi ngày khi chứng kiến quá nhiều điều cần phải nói, phải viết,
phải ghi lại… cũng đủ khiến mình không còn cuộc sống bình thường nữa. Chúng ta
bất lực. Tình thương của chúng ta cũng bất lực, khi nhìn thấy quá nhiều thứ cần phải thay đổi, nhưng lại vượt quá tầm tay.
Đôi khi stress quá, người ta phải chuyển qua hài hước và cười
để tự cứu mình. Chẳng hạn khi đọc bản tin trên báo Tuổi Trẻ cho biết, Hà Nội,
không có gì là nguy cấp, được tận dụng 5,1 triệu liều vaccine được viện trợ để
chích cho quan chức và người được tuyển chọn trong hệ thống trước. Còn Sài Gòn,
là tâm dịch, và là nơi phải nhất định “bảo đảm sản xuất và chống dịch thành
công”, thì được phát 1,1 triệu liều, để chích cho đợt bùng phát lây nhiễm này. Vậy
đó. Nghe thôi, cố đừng stress, vì chẳng ai trong chúng ta có thể làm gì được
đâu, mà chỉ nên cười sằng sặc.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.