Vào mùng 10 tháng 1 vừa rồi, chương trình Tri ân Thương phế
binh – Việt Nam Cộng Hòa (TPB-VNCH) lại tiếp nhận thêm 200 quý ông TPB mới ghi
danh, nâng tổng số trong danh sách yểm trợ và chăm sóc sức khỏe hàng năm cho
các ông, lên đến 6575 người.
Nhiều năm liền, công việc tìm kiếm và giúp đỡ cho hàng ngàn
quý ông TPB-VNCH như vậy, từ Quảng Trị vào Mũi Cà Mau, đã chiếm trọn thời gian và
tâm sức của các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn. Nhìn các cuộc
gặp mặt nhận quà, vui văn nghệ… của các ông, hầu hết là trên 60 với thân thể yếu
đuối, bệnh tật, rất dễ tưởng lầm là sự chia sẻ yêu thương mang màu sắc từ thiện
như vậy là các sinh hoạt đơn giản tại Việt Nam. Thế nhưng thực tế không phải vậy.
Trong một lần tổng kết vào ngày 11 tháng 3, năm 2019, linh mục
Lê Ngọc Thanh có nói đến khoảng 800 ông hiện nay vẫn còn chưa nhận được quà.
Trong các lý do nêu ra, linh mục Lê Ngọc Thanh liệt kê về chuyện đường xá cách
trở, thiếu thông tin, khó khăn liên lạc… nhưng bên cạnh đó, cũng có những ông
sau khi ghi danh tham gia chương trình Tri ân, khi quay về nhà tại những miền
quê hẻo lánh, vẫn bị công an khu vực đến hạch hỏi, thậm chí gây khó dễ trong đời
sống thường nhật. Chính vì vậy, có những người đã buộc lòng im lặng từ bỏ,
không dám nối lại với chương trình.
Tháng 12 năm 2018, trong lần trò chuyện với một quý ông, từng
là địa phương quân ở Vĩnh Long đến tham dự chương trình ở Nhà thờ Dòng Chúa Cứu
Thế, ông kể rằng nơi ông ở có 3 người là TPB-VNCH, nhưng chỉ có ông là dám đến tham
dự. Còn 2 người kia dù đã ghi danh như rồi bỏ, vì công an đến nhà làm việc, và
nhắc rằng “không được tham gia các chương trình của nhà thờ tổ chức”. Người
TPB-VNCH kể câu chuyện này, nói rằng ông đi từ 4g sáng đến Sài Gòn, mang theo
bao nylon đựng quần áo để thay khi vào chương trình, rồi sau đó trở về lúc 3g chiều,
ăn mặc như đang ở nhà, nhằm tránh không để ai tò mò hỏi han gì.
Hành trình nối lại sợi dây yêu thương giữa con người và con
người qua chương trình Tri Ân TPB-VNCH, thật không dễ trong một chế độ mà mọi
cuộc dò xét, thẩm vấn, tra tấn… liên quan đến các vấn đề xã hội đều luôn có những
lời mớm cung đầy ác ý vào giới Công giáo.
Tháng 6 năm 2018, khi các cuộc biểu tình chống lại dự luật Đặc
Khu và An ninh mạng diễn ra ở cả nước, đặc biệt bùng phát ở Sài Gòn, thì các cuộc
trấn áp tàn khốc nhất cũng diễn ra. Tại công viên Tao Đàn, công an Thành phố
HCM đã dựng nên một khu tra tấn hàng trăm người không khác gì bọn khủng bố
Trung Đông. Chị Tuyết Lê, một cư dân ở ngoại ô vào trung tâm để biểu tình bị bắt
về đây và bị đánh đến gãy răng hộc máu miệng. Những công an viên trẻ và khỏe mạnh,
khi bắt đầu cuộc thẩm vấn đã mang găng tay bọc sắt màu xanh dương, đấm vào mặt
chị và hỏi rằng “có phải linh mục xúi giục đi biểu tình không?”. Khi chị phản ứng,
một công an khác mang vào chân đôi giày nặng, bọc sắt để tra tấn, kiểu của Bắc
Triều Tiên, đá vào sườn của chị, và hỏi “mày có phải là đạo Công giáo không?”
Đỉnh điểm của cuộc tra tấn đó là hai vợ chồng người Công
giáo khác, anh Trịnh Toàn và chị Nguyễn Thanh Loan bị đánh đến chấn thương sọ
não. Khi thấy anh Toàn hộc máu và ngất đi, vài ba an ninh thường phục lôi anh
Toàn lên xe taxi chở ra bệnh viện cấp cứu Sài Gòn vứt ở đó. Khi nhân viên y tá
yêu cầu yêu cầu làm giấy tờ để chụp CT đầu xem vết thương, những người an ninh
này đã im lặng bỏ đi ra ngoài. Đến chiều hôm đó, chị Loan, vợ của anh Toàn mới
liên lạc được người thân để mượn tiền chữa cho chồng, vì giấy tờ và điện thoại
của 2 người đều bị công an cướp đi. Câu hỏi quen thuộc “Có phải đi biểu tình
theo lời linh mục” và “mày có phải là đạo Công giáo không?” cũng được áp dụng với
cả hai anh chị.
Phía Nhà nước đã làm mọi thứ để cản trở những chiếc xe lăn
hay những ông cụ được dìu vào tham gia các chương trình Tri Ân TPB-VNCH nơi nhà
thờ Công giáo. Từ nhiều đời lãnh đạo ở Sài Gòn, với những gương mặt lãnh đạo được
báo chí nhà nước ca ngợi là “hiểu biết”, “có học”, “có lòng”… như ông Đinh La
Thăng hay đến ông Nguyễn Thiện Nhân, mọi sự sách nhiễu với những con người tàn
tật chỉ thay đổi từ hình thức này sang hình thức khác mà thôi. Linh mục Vinh
Sơn Phạm Trung Thành từ nhà thờ Kỳ Đồng, đã rất hài hước, nhưng cũng rất mỉa
mai khi bình luận rằng “Sống hơn 44 năm trong chế độ Cộng sản, tôi học được một
điều rằng họ không tiết kiệm một lực lượng hay một nguồn lực nào để tấn công
vào các cuộc tập hợp, mà không cần biết rằng đó chỉ là tập hợp vì yêu thương”.
Đã có nhiều thắc mắc được đặt ra về việc vì sao Nhà nước hiện
nay lại khó chịu với những người già yếu tàn tật như vậy, cũng như rất chịu khó
hành động với chương trình Tri Ân TPB-VNCH mà không màng gì đến thể diện hay tư
cách của một hệ thống cầm quyền. Nhưng câu trả lời, dường như chỉ có một. Đó là
chính quyền hiện tại sợ hãi bất kỳ bóng dáng hay tinh thần của một chế độ tự do
mà họ đã tiến công bất ngờ và nắm quyền từ năm 1975 đến nay. Việc vây hãm nghĩa
trang quân đội Biên Hòa, ngăn cản các lễ giỗ của các cụ Ngô Đình Diệm, Ngô Đình
Nhu, rượt bắt bất kỳ ai mang trang phục có màu sắc hoàng kỳ… Đó là câu trả lời
dễ nhận dạng nhất.
Dường như một chiến thắng năm 1975 mà bộ máy tuyên truyền của
chế độ hiện nay ca ngợi không tiếc lời, vẫn không giúp cho những nhà lãnh đạo
ăn ngon ngủ yên. Vì thế đến những cuộc nối kết yêu thương giữa con người và con
người, cũng đã làm họ giật mình giữa đêm như vừa qua ác mộng.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.