Mùng một Tết Đinh Dậu, trong một buổi chiều xuống, thành phố
như tan vào một dấu lặng thanh thản, tôi chợt nghe bài Ly Rượu Mừng của nhạc sĩ
Phạm Đình Chương vang lên. Giai điệu như ngọn gió xuân dịu dàng, đáp xuống mái
hiên của các ngôi nhà cao tầng, len vào từng căn phòng nhỏ, chảy vào trong tim
người giữa mùi hương trầm nhè nhẹ. Ly Rượu Mừng lại vang lên, bất hủ, rót thật
đầy vào không khí đón Tết trong lòng người bao thế hệ. Bài hát như nói thay giấc mơ của nước Nam về
một tương lai mới, mà con người khát khao biết mấy về một tương lai sẽ được tắm
trong tự do và an bình.
“Nhấc cao ly
này. Hãy chúc ngày mai sáng trời tự do”
Bài hát mơ về tự do đó, đã bị giam cầm hơn 41 năm. Chỉ mới
năm ngoái, khi những câu hát này vang lên trong ngỏ hẻm, bên ly cà phê vỉa hè,
khe khẽ trên môi những người yêu nhạc… cũng đồng nghĩa với thái độ chống lại Nhà
nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, vì đó là một bài hát nằm trong danh sách bị
đóng dấu cấm.
Như một giấc ngủ dài đến mức quên thức dậy, bất chợt một
ngày, người ta hay tin bài hát Ly Rượu Mừng đã không còn bị cấm nữa. Chuyện được
nghe, được hát Ly Rượu Mừng chỉ như điều thoảng qua tai, mà lý do cấm hay không
còn cấm đều mơ hồ như nhau. Vì bởi không cần việc nhà cầm quyền cho phép, những
con người Việt Nam vẫn hát và vẫn lắng nghe nó từ Nam chí Bắc, thản nhiên, từ rất
lâu rồi.
Trên các trang báo nhà nước, người ta dễ dàng tìm thấy trong
lúc này các bài viết tung hô việc thôi cấm đoán bài hát Ly Rượu Mừng, với cách
nói như là một sự “giải oan”. Ở nơi đâu đó, nhạc sĩ Phạm Đình Chương và những tiền nhân ắt hẳn đã
nhìn nhau bật cười, “oan gì mà giải”? Những người đã đóng góp và xây dựng nên đất
nước này từ bao đời nay, từ Nguyễn Ánh, Phan Thanh Giản, Phạm Quỳnh… cho đến Phạm
Đình Chương nếu có nỗi niềm gì, có lẽ cũng chưa cần đến sự lên tiếng đơm đặt của
những người dựa trên tinh thần chủ nghĩa cộng sản. Nếu có phán xét, đó là quyết
định và quyền của nhân dân Việt Nam trên tinh thần chủ nghĩa dân tộc chứ không
phải là một hệ thống kiểm duyệt văn hóa dựa vào tư duy chính trị ngoại bang, của
Mác hoặc Mao.
Trong câu chuyện về bài hát Ly Rượu Mừng, thật buồn cười khi
nhìn lại cách thức của chế độ kiểm duyệt văn hóa được kiểm soát kiên trì ở Việt
Nam từ bao nhiêu năm nay. Những người có trách nhiệm luôn luôn giỏi trong các
vai diễn lố bịch của mình: khi cấm thì cao giọng với đủ lý do quan trọng tầm ruồng,
nhưng khi ngừng cấm thì cũng giỏi trình diễn sự nhân đạo hay cao cả vô nghĩa nào đó.
Dù không còn bị cấm, nhưng ước mơ trong bài hát Ly Rượu Mừng,
về tự do và bình đẳng, dường như vẫn còn quá xa vời. Sau năm 1975. Sách vở của
miền Nam bị đốt, bị cấm. Hàng ngàn bài hát bị đưa vào song sắt. Con người và
tri thức miền Nam Việt Nam bị phế bỏ hoặc bị tước đoạt các giá trị của mình.
Năm 1992, ca sĩ Ngọc Sơn bị bắt và kết án tù do hát và ghi
âm hàng trăm bài hát “không được cấp phép”. Nhưng rồi từ năm 2012, các ca khúc
như vậy lại xuất hiện một cách bình thường trên truyền hình. Dòng nhạc bolero từ
năm 1977 bị hàng trăm các bài báo, truyền hình… phê phán trong chiến dịch bài
xích “một nền văn hóa đồi trụy”. Thế rồi, hôm
nay, 2017, lại là những bài hát được các nhà sản xuất và biên tập viên xã
hội chủ nghĩa săn đón và giới thiệu nồng nhiệt trên truyền hình.
Năm tôi 7 tuổi. Khi ngồi ở trước hiên nhà trên đường Trần
Quý Cáp, trên tay là cuốn truyện tranh Tintin, bất ngờ tôi bị kéo giật đi bởi một
nhóm người mang băng đỏ - những người của “Bên Thắng Cuộc” được lệnh truy lùng
và hủy diệt sách vở miền Nam. Ngay sau đó, nhà tôi bị ập vào lục soát. Sách kiếm
hiệp của Kim Dung, truyện Quỳnh Dao, và những cuốn truyện tranh Spirou (Phan
Tân Sĩ Phú), Strumpf (Xì Trum), Johan and Peewitt (Lữ Hân Phi Lục)… bị mang ra
trước nhà đốt bỏ, như một trong những cuộc hành hình văn hóa đang diễn ra khắp
nơi lúc đó. Rồi 20 năm sau, tôi lại nhìn thấy những cuốn sách đó được phát hành
với những lời giới thiệu trân trọng đến mức có thể tạo nên những nụ cười mỉa.
Bài hát Ly Rượu Mừng vang bên tai tôi, khiến gợi nhớ biết
bao điều. Nhớ những tác phẩm văn học miền Nam bị đem ra đấu tố như những tội đồ.
Nhớ những nhạc sĩ miền Nam im lặng nhìn nhau, nói nhỏ về những tác phẩm của
mình đang bị xé bỏ. Nhớ những thế hệ Việt Nam bị kết tội vì nhân thân, đã không
được vào đại học, đã vào trại tù cải tạo… Hôm nay, mọi thứ như đang tốt dần lên.
Có người nói với tôi rằng Ly Rượu Mừng được xóa án là một niềm vui của đổi mới.
Nhưng tôi thì thấy đó là một trong những lần chùi rửa vội vàng của bộ máy kiểm
duyệt, nhằm che bớt đi sự thù hằn và đen tối trên gương mặt, để có thể bước vào
thế kỷ văn minh.
Bài hát chúc một non sông thanh bình, khiến ai yêu nước Việt
cũng đều thấy day dứt. Ly Rượu Mừng xuân được nâng lên vào thời khắc này, xao
xuyến nhắc quê hương đang đứng trước cuộc bể dâu khôn cùng bởi những kẻ tham
tàn và bọn phản bội. Giấc mơ một ngày mai sáng trời tự do lại dậy lên trong
lòng tôi về một ngày mai sáng trời tự do. Mong tổ tiên dẫn lối dân tộc này.
Ngày ấy, ắt phải đến.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.